BOBI: Một trong những nhà thơ lục bát mà BOBI tôi rất thích đó là nhà thơ Lê Đinh Cánh. Ông từng có bài thơ “Mẹ ra Hà Nội” được in trong sách giáo khoa phổ thông. Vừa rồi BOBI tôi tình cờ đọc được bài thơ “Trăng nở nụ cười” của ông viết về Chí Phèo – Thị Nở. Bài thơ rất hay. BoBi tôi xin đưa lên Blog cùng với lời bình của Phạm Ngọc Thái để mọi người thưởng thức và bình luận tiếp.
(Chí Phèo - Thị Nở. Ảnh chụp tại vườn chuối Phủ Thành Chương)
TRĂNG NỞ NỤ CƯỜI
Đâu Thị Nở, đâu Chí Phèo,
Đâu làng Vũ Đại đói nghèo Nam Cao ???
Vẫn vườn chuối gió lao xao
Sông Châu vẫn chảy nôn nao mạn thuyền…
Đâu làng Vũ Đại đói nghèo Nam Cao ???
Vẫn vườn chuối gió lao xao
Sông Châu vẫn chảy nôn nao mạn thuyền…
Ả ngớ ngẩn. Gã khùng điên.
Khi tình yêu đến bỗng nhiên thành người!
Vườn xuông trăng nở nụ cười
Phút giây tan chảy vàng mười trong nhau.
Khi tình yêu đến bỗng nhiên thành người!
Vườn xuông trăng nở nụ cười
Phút giây tan chảy vàng mười trong nhau.
Giữa đời vàng lẫn với thau
Lòng tin còn chút về sau để dành
Tình yêu nên vị cháo hành
Đời chung bát vỡ thơm lành lứa đôi!
Lòng tin còn chút về sau để dành
Tình yêu nên vị cháo hành
Đời chung bát vỡ thơm lành lứa đôi!
. Lê
Đình Cánh
Lời bình của Phạm Ngọc Thái
Vào một đêm trăng. Gã Chí Phèo đi ăn vạ về say khướt
vì rượu, khật khưỡng qua vườn chuối. Ả Thị Nở dở người đang nằm ngủ say sưa ở
đó. Gió đêm từ bờ sông thổi về mát rượi. Ánh trăng dọi xuống soi lên người ả,
trật cả chiếc yếm cùng lớp da trắng hởn. Chí Phèo, một gã điên khùng từ lâu đã
tưởng không còn ý thức gì về sự vui thú, bỗng lúc này lòng khát khao được sống
đầy đủ lại bùng lên trong gã? Gã mê man nhìn Thị Nở và tiến đến… Thế rồi, cả người
gã đè lên thân thể ả. Ả kêu, nhưng Chí Phèo lại còn kêu to hơn| Thì trong làng,
ngoài nước, ai còn lạ gì cái thằng Chí Phèo hay ăn vạ? Nên nghe tiếng kêu của
gã chẳng ai buồn đến. Mới lại, tiếng kêu của Thị Nở cũng chỉ là tiếng kêu của
một mụ đàn bà đang thỏa mãn, thích thú vì… được yêu! Để rồi sau đó, người ta
nghe thấy cả hai giọng cười sung sướng đã phát ra từ cái vườn chuối ấy…
Gặp lại vườn chuối xưa, trong một chuyến về thăm quê
hương của cố nhà văn Nam Cao – Ở làng Đại Hoàng ( tức làng Vũ Đại trong chuyện
), thuộc huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Vẫn bên con sông Châu ngày đêm thao thiết
chảy. Tâm hồn nhà thơ Lê Đình Cánh đã rung lên. Cứ như anh đang hồi tưởng lại
một tình sử nào đó, chứ không phải là cuộc tình của ”Ả ngớ ngẩn. Gã khùng
điên. “ kia!? Cảnh quê trong thơ anh trào ra bồi hồi, tha thiết:
Vẫn
vườn chuối gió lao xao
Sông Châu vẫn chảy nôn nao mạn thuyền…
Sông Châu vẫn chảy nôn nao mạn thuyền…
Đó chính là cảm tác dẫn dắt nhà thơ viết lên “Trăng nở
nụ cười ” này. Anh không đi vào diễn tả tấn bi kịch xã hội như trong chuyện Chí
Phèo, chỉ xoay quanh cuộc tình trăng gió… mà đề cập về giá trị tình yêu đối với
đời sống con người.
Nếu đoạn thơ đầu mới chỉ là cảm xúc khi nhà thơ gặp
lại tình và cảnh cũ – Thì sang đoạn thứ hai, đoạn thơ cốt lõi, trung tâm của
toàn bài. Tác giả đã khoáy sâu vào để khẳng định về chân giá trị của tình
yêu ấy:
Ả
ngớ ngẩn. Gã khùng điên.
Khi tình yêu đến bỗng nhiên thành người!
Khi tình yêu đến bỗng nhiên thành người!
Hai chữ “thành người” ở đây có thể hiểu: Tình
yêu đã biến đổi kẻ xấu trở nên người tốt, ác hóa thiện, thằng điên loạn Chí
Phèo trở nên hiền lành, ả ngớ ngẩn dở hơi như Thị Nở cũng thành phúc thảo,
thiết tha. Đó chính là ý nghĩa hoàn lương sâu sắc của tình yêu gái trai, trong
mối quan hệ xã hội và con người. Đọc đến câu thơ:
Vườn xuông trăng nở nụ cười…
Ta thấy rõ thái độ cảm đồng của nhà thơ về cuộc tình
Thị Nở – Chí Phèo đó. Thời ấy, tầng lớp thống trị đã đẩy chúng ra khỏi lề cuộc
sống như một quái thai. Một cuộc tình không luật pháp công nhận. Ấy vậy mà, với
tính chân thiện và lương tri… nhà thơ đang ca ngợi chúng. Hai chữ ” vườn
xuông…” mà thật đầy hương vị. Cả đến bóng trăng còn… ” nở nụ cười” .
Cảnh tình trở nên huyền ảo, rung rinh.
Phút giây tan chảy vàng mười trong
nhau…
Cùng với câu thơ: Khi tình yêu đến bỗng nhiên
thành người! - Tạo thành hai câu thơ hay nhất bài.
” Tan chảy vàng mười trong nhau…” là thứ vàng thực sự của lương tri, thảo thơm và thanh
khiết tựa thiên thai. Là một tình yêu không vụ lợi, không tính toán.
Chúng trao nhau hết thảy, trái tim cùng thể xác lẫn linh hồn. Tình yêu ấy tự
nguyện và khát vọng!
Bài thơ viết theo thể lục bát được chia ngắt làm ba
đoạn, mỗi đoạn bốn câu, chuyển đoạn là chuyển tứ. Các tứ tuy vẫn nhất quán
trong chủ đề tình yêu, nhưng được phát triển từ chuyện đến đời một cách khái
quát, hàm súc.
Đoạn thơ cuối được tác giả đúc rút ra qua thực tiễn,
những ý nghĩa về tình yêu – cuộc sống:
Giữa
đời vàng lẫn với thau
Lòng tin còn chút về sau để dành
Tình yêu nên vị cháo hành
Đời chung bát vỡ thơm lành lứa đôi!
Lòng tin còn chút về sau để dành
Tình yêu nên vị cháo hành
Đời chung bát vỡ thơm lành lứa đôi!
Ngẫm ra: thì đời nào, thời buổi nào… “vàng lẫn với
thau “ cũng có. Nhưng anh vẫn tin, lòng tin ấy không đặt vào bất cứ một
giá trị vật chất nào, mà vào tình yêu của trái tim! Chỉ có “tình yêu trái tim”
mới đầy đủ khả năng hoàn thiện, dẫn dắt nhân tính con người cùng xã hội tốt đẹp
hơn! Đó chính là nhân sinh quan của nhà thơ và cũng là tính nhân bản trong thi
ca. Khi ta đã có một tình yêu thực sự trong nhau… thì:
Đời chung bát vỡ thơm lành lứa đôi!
Bài thơ “Trăng nở nụ cười” đã được kết thúc ở đó, một
cách rất… “hương vị cháo hành”, mà thấm đầm nghĩa tình chốn nhân gian.
P.N.T