BOBI: Thời gian qua cư dân của tuyến đường Trường Chinh – Hà Nội rất bức
xúc và đang khiếu nại về đoạn đường Trường Chinh đang thẳng tắp theo đúng quy hoạch đã được Thủ tường phê
duyệt từ tháng 6/2008, nay bỗng dưng khi thi công lại bị uốn cong đột ngột.
Thanh tra Chính phủ đã vào cuộc, không hiểu có làm sáng tỏ được gì ???. Hàng
ngày mình có việc đi qua đoạn cong kỳ quái phản khoa học này mà thấy thật phản
cảm. Đồng tiền thời nay không chỉ “đâm toạc tờ giấy” mà chính luật pháp đã bị
nhóm lợi ích chà đạp một các trắng trợn không thương tiếc. Đang định viết một
bài đưa lên Blog thì bác Hiệu Minh đã viết một bài rất hay có tiêu đề “Thư của ông Trường Chinh gửi hậu thế”.
BOBI tôi xin cóp lại để mọi người cùng đọc
Thư của ông Trường Chinh gửi hậu thế
Hiệu Minh
Thưa quí vị !
Tôi rời bỏ thế giới này đã được 26 năm, nghĩ mình đã yên nghỉ nơi xa
vắng. Nhưng mấy hôm nay, tôi bỗng hắt hơi liên tục. Hóa ra, dân cả nước đang
bàn về con đường mang tên Trường Chinh, chính là tên tôi.
Đi làm cách mạng từ nhỏ, tôi luôn coi xây dựng chủ nghĩa cộng sản là mục
tiêu tối thượng, lấy tên Trường Chinh vì nghĩ con đường Mác Lê này sẽ dài vô
tận. Qua nửa thế kỷ, giữ rất nhiều chức vụ, từ TBT đến chủ tịch QH, chủ tịch
HĐBT, bao nhiêu trọng trách, tới lúc tôi mất, vẫn còn chế độ tem phiếu, dân
toàn ăn bo bo nhập từ Liên Xô và Đông Âu, nơi người ta cho bò ăn.
Có lẽ vì thế mà TBT Trọng nói không sai, xây dựng CNXH
là một cuộc trường chinh, cả trăm năm chưa chắc đã xong. Nếu quí vị còn nhớ, năm
1934-1935, cuộc Vạn lý Trường chinh của Hồng quân TQ với 86 ngàn người,
từ Giang Tây, đi qua Tây Tạng, vượt 12000km, kéo dài hơn một năm, về tới Diên
An chỉ còn 7000 người.
Dường như cái tên Trường Chinh luôn gắn với gian khổ, dài lâu và tìm lối
ra rất khó. Phải mất 20 năm với bao nhiêu thất bại, đổ máu, đói khát, tôi mới
nghĩ ra từ đổi mới năm 1986.
Khi mất, hậu thế lại lấy tên tôi đặt cho một con đường. Như một định
mệnh, đường Trường Chinh ở phía nam Hà Nội lại bẩn thỉu, khói bụi, nhà cửa nhôm
nhoam, kiến trúc tạp nham, giao thông hỗn loạn, nhác trông đã thấy gian nan và
vất vả.
Đoạn đường này có viện thuốc thú y nên rất nhiều người bán thuốc cho chó
mèo. Chỉ cần nhìn các cô bán hàng, phải đeo khẩu trang, cũng đủ hiểu sự ô nhiễm
kinh hoàng như thế nào. Mỗi sáng đi làm và chiều vào giờ tan tầm, con đường này
luôn kẹt cứng, dân chúng chửi thề, đôi lúc lôi cả tên tôi ra mà réo.
Mấy hôm nay báo chí lại nhắc đến tên Trường Chinh liên tục, chẳng phải
nhớ công lao trong cách mạng, thời cải cách ruộng đất, khoán 10 của Kim Ngọc và
sau này là đổi mới. Mà họ lại nhắc đến vì qui hoạch “uốn lượn” con đường mang
tên tôi.
Theo qui hoạch ban đầu, con đường này được mở rộng từ ngã tư Sở đến ngã
tư Vọng, lẽ ra là một đường thẳng. Thế nhưng khi đi qua đất của Quân chủng
Phòng không, Không quân, thì đường đã nắn để tránh nhà quan chức, phần từ hồ Hố
Mẻ đến Cống chéo sông Lừ.
Theo Sở Qui hoạch Hà Nội, “từ lúc phê duyệt tới nay đã có sư dịch chuyển
nhẹ nhàng, tạo ra đường cong mềm mại”. Đọc đoạn này mà tôi không thể nín cười.
Từng là người viết nổi tiếng các văn bản chính qui từ thời lập nước VNDCCH, thế
mà tôi phải phục cụm từ “đường cong mềm mại”, con cháu bây giờ giỏi thật.
Càng nghĩ càng thấy công cuộc xây dựng XHCN là một cuộc trường chinh thực
sự. Có mỗi đoạn đường ngắn, chỉ vì vài chức sắc mà phải thiết kế uốn cong cho
hợp với lòng quan. Chế độ XHCN linh hoạt giúp người có quyền thế. Mới hiểu tại
sao, nửa thế kỷ đã qua, nhân loại đã đi rất xa, mà ta vẫn đứng, bởi quan chỉ vì
quan, quan chẳng vì dân.
Tôi đề nghị thủ đô Hà Nội thay tên con đường này bằng tên của mấy một vài
vị từng là anh hùng phi công như Phạm Ngọc Lan, Phạm Thanh Ngân, Phạm Tuân,
Nguyễn Đức Soát (ví du: tên đường là Lan Ngân Tân Soát cũng hay) để nhớ về công
lao của họ trong chiến tranh chống Mỹ. Nếu các vị chuyển nhà đi cho đường thẳng
thì dấu ấn của họ vẫn còn nơi đây.
Nếu như các vị cứ quyết “dùng công lao làm đòn xoay ….cao tốc”, thay
vì tên Trường Chinh, hãy gọi đường này là…Đoản Chinh.
Xin cảm ơn sự lưu ý của quí vị.
Bài viết hay quá. Ngắn gọn mà đầy đủ. Hài hước mà sâu sắc.
Trả lờiXóaCông cuộc làm đường của chúng ta quả là "kinh khủng". Lúc nào đường sá cũng mù mịt bụi, nay đào lên mai lấp đi. Liên tục sửa sang mà vẫn chẳng đường hoàng, to đẹp là bao. :(
Trích bài viết của Lê Trà (trong blog Quê Choa):
Xóa…Việc nắn lại đường này khiến cho cung đường không còn là đường thẳng mà là trở thành “đường cong mềm mại” nói như lời của ông phó Giám đốc Sở quy hoạch kiến trúc Hà Nội. Nếu như cho tôi quyền chất vấn ông thì tôi sẽ hỏi rằng: “Đường cong như thế nào thì được gọi là đường cong mềm mại? Có phải là uốn éo hình chữ S mới gọi là mềm mại phải không? Vậy đường cong cỡ người mẫu Ngọc Trinh có gọi là ‘đường cong mềm mại’ chưa thưa ông phó Giám đốc?”…
" Đường cong mềm mại " nì là con đường thử thách tay lái của các bác tài, ngăn cản hiểu quả mấy thèng đua xe , vẽ ra cung đường ngắn nhất đến bịnh viện, tạo dấu ấn vẻ vang trên diễn đàn quốc tế... Ôi , nhiều cái lợi ghê á chú Nano ui. Thế nên, chỉ những cái đầu siêu thịt mới nghĩ ra được chiêu từ độc tới ...lạ này thôi.
Trả lờiXóaXem ra, phải " cho một tràng pháo tay " vì những công trình được thực hiện bởi những cái đầu siêu nạc nì. Chú Nano coi nè nha, em đoán là nếu cứ thế phát huy, Việt Nam mình vang danh khắp nơi với cụm từ mới " đất nước có những con đường lọa nhất thế giới " á.
Trả lời một cách mềm mại trên teve về việc vì sao đường Trường Chinh bị uốn cong, quan chức Hà Nội khẳng định rằng đúng là đường cong, theo phê duyệt của Thủ tướng thì đường rất thẳng, nhưng bây giờ thì đúng là cong nhưng là cong mềm mại. Cong mềm mại nên ông này mềm mại khoe nhờ đó tiết kiệm 130 tỉ do không phải giải phóng nhiều nhà ( thực chất là né hàng loạt nhà sĩ quan cao cấp quân đội), nhưng ý kiến này bị KTS Nguyễn Quang Minh không thèm nói mềm mại mà nói như vả vào mặt vị quan chức này: "Đường Trường Chinh nếu cứ theo phê duyệt của Thủ tướng, làm thẳng thì sẽ tiết kiệm cả nghìn tỷ đồng". Hóa ra các bác chủ yếu là đã "mềm mại" với nhau cho nên giờ cố sống cố chết bảo vệ lấy cái "cong mềm mại" này đây, và lần đầu tiên từ ngày lập nước, cụm từ "cong mềm mại" đã bị các quan chức Hà Nội cưỡng đoạt từ lĩnh vực giải trí sang lĩnh vực xây dựng, nhỉ? Có phải trả bản quyền không ta?
Xóa!- Bác Trường Chinh à, không có vụ đường mang tên bác từ thẳng biến thành cong thì có lẽ bác yên vị trên Mai Dịch chớ làm chi nghỉ đến hậu thế mà viết thư. Mới hay con người ta sông đó cũng như đã chết rồi hể động chạm đến mình là nổi đóa lên.
Trả lờiXóa2- Bác là người tham gia vạch đường chỉ lối cho toàn dân tộc đi lên XHCN ấm no hạnh phúc.Cả hai cái bánh vẻ ấy chưa thấy đâu...nên còn đi mãi..đi mãi... tức phải trường chinh như cái tên của bác chăng.
3- Cái đoạn đầu của cuộc trường chinh nghe thê thảm quá bác à. Sau 39 năm độc lập tự do thì VN còn thua anh hàng xóm Thái Lan 89 năm, thua anh Inđô 49 năm thua anh xinh 150 năm. Trong khi đó nước Nhật Tư bản rẫy chết thì 20 sau thế chiến nó đứng thứ 2 thế giới, chỉ sau Mỹ.
4- Độc lập là nói cho oai chứ thực ra anh đồng chí hàng xóm lấy mất Hoàng Sa, một số đảo ở Trường Sa....bày trò đường lưỡi bò 9 đoạn dể độc chiếm biển đông lại lăm le vạch vùng nhận dạng hàng không.....Có ngày dân Sài Gòn bay ra Hà Nội phải xin phép đồng chí hàng xóm .
5- Hậu duệ thấy nhục lắm bác ơi, Con đường tên bác có cong đi một chút có sao đâu, bác có kêu thì sự đã rồi mà mềm mại như em Ngọc Trinh càng khoái chớ sao bác....
Nhìn hình thì thấy thực ra con đường không phải "hơi cong cong", hay "cong mềm mại"... như thấy có ai đó nói, mà nó "ẹo" hẳn, trông khá kỳ dị. Cái "ẹo" này tại sao có? chắc khỏi phải bàn, bởi không thể lấy bất cứ lý do gì để biện minh. Chỉ thấy kinh khủng là nó sờ sờ trước mắt mà người ta vẫn cứ làm, xem thế mới biết "cái đằng sau" nó còn kinh khiếp đến bậc nào... :-(((((((((((((((((((((
Trả lờiXóa